Trong trường hợp này dẫn dắt cho đối phương nói ra trước lại là thượng sách.Huyện quan cúi đầu suy nghĩ hồi lâu rồi nói: “ Họ của đại nhân không có trong thiên hạ".Sau khi điều tra cẩn thận thì ông nhận định thanh niên nào mai sau sẽ là yếu nhân của công ty: Biết được rồi, ông không quản ngại người đó tuổiHoàng đế Quang Tự cảm thấy nhân quyền và binh quyền đều nằm trong tay Từ Hi Thái hậu.Mỗi khi ông cất tiếng hát thì không còn âm luật, giai điệu gì cả.Xin nhờ ông giúp tôi nhé.Anh ta đành phải chấm dứt tranh luận và khiêu chiến, lặng lẽ rút lui.Khi hai bên mặt đối mặt thì một là xem ai nhẫn nại bền bĩ, bình tĩnh hơn; Hai là xem ai diễn xuất kín đáo, không kẽ hở hơn khiến đối phương không nắm được ý đồ hân thực.Điều quan trọng nhất là đe doạ có mức độ hợp thời, nếu quá tay thì đại quan nhân quá thẹn thành giận vung tay không lại, như thế há không phải là phản bội mục đích cầu xin quan tước hay sao? Thế còn gì khổ bằng? Không phải lúc không còn cách nào khoe thì chớ sử dụng đe dọa một cách bừa bãi.Đó là bởi vì phần kinh của hạng người ngốc này không mẫn cảm.