Vào thập niên 1950, chúng ta phải biết một ít về cái gọi là Chiến tranh lạnh.Âm thanh duy nhất mà các thính giả của tôi nghe được là một đoạn nhạc cứ hết to rồi lại nhỏ, mà chẳng kèm theo một giọng nói nào.Dù không ngồi vào ghế khách mời trong chương trình của tôi, bạn cũng nên rút kinh nghiệm từ họ.Phải hết sức tập trung khi phát biểu, tránh tối đa việc nói lạc đề.Thế rồi đột nhiên sau ba tuần, người phát thanh buổi sáng nghỉ làm.Lúc đó tôi nghĩ rằng từ nay chắc sẽ không ai dám mời tôi nói nữa.Sau khi phỏng vấn Bill, tôi đã trò chuyện cùng Joe nửa giờ đồng hồ.Rút lui có trật tự khi lại thấy vị diễn giả kia lên trên sân khấu.Tôi có dịp ngồi ghế chủ tọa tại hội nghị ở New Orleans về một chủ đề mà chúng ta thường nghe nói vào thập niên 1990: Xa lộ thông tin.Bạn sẽ chẳng ưa gì tôi nếu tôi bắt chước giọng nói và dáng vẻ của ngài Laurence Oliver đáng kính, đúng không? Và nếu một sớm mai thức dậy, tôi muốn bắt chước cách nói chuyện giống các diễn viên kịch Shakespeare, chắc hẳn tôi sẽ bị cười nhạo cho xem.
