ngay từ đầu chương này, tôi đã kể chuyện Sarah nhận biết ngay khi gặp người đàn ông trong mơ của mình tại khóa huấn luyện quân sự.tôi cần phải sắp đặt một tình huống mà trong đó rất nhiều người may mắn và người không may đặc biệt được yêu cầu đoán kết quả của một sự kiện ngẫu nhiên.Đề mục 9 hỏi về mức độ bạn nhìn vào nhưng khía cạnh tích cực của những tình huống trong đời bạn.Sự tự tin vào may mắn của bà kích thích trí tò mò của tôi đến nỗi tôi hỏi khắp khán phòng xem có ai nghĩ rằng mình cực kỳ may mắn hoặc vô cùng xúi quẩy hay không.Tôi tính toán số những câu trả lời chính xác và so sánh điểm số xấp xỉ của người may mắn và không may.ông viết: “…một vài trong số những yếu tố quyết định quan trong nhất của đường đời lại nảy ra từ những tình huống vu vơ, nhỏ nhặt nhất”.Nhiều người may mắn, như Jonathan, cảm thấy thiền định là cách đơn giản nhất để mài sắc trực giác.Tôi cũng có thể phát hiện ra người nào có ý đồ lợi dụng để tránh không để họ làm thất thoát năng lượng của mình.người trẻ nhất là một sinh viên 18 tuổi, người già nhất là một kế toán viên 84 tuổi, đã nghỉ hưu.thật đúng như những gì tôi muốn.