Sau ông giúp việc trong thư viện, để nuôi một gia đình 7 người.Tôi có tỏ ý nghĩ đó với ông Levis E.Tuy vậy, người vẫn rạc đi.Hôm sau,mọi việc trôi chảy, bạn làm nhiều gấp 40 lần hơn trước, vậy mà về nhà vẫn tươi như hoa.Rồi một đêm sau, bỗng dưng tôi mở cuốn "Quẳng gánh lo đi và vui sống" mà người ta đã phát cho tôi trong khi theo lớp giảng của ông Carnegie về thuật nói trước công chúng.Ông chua chát phàn nàn: "Tôi ân hận đã thưởng họ.Ông thú thiệt công việc bán kính ấy không dễ dàng đâu.Rồi một hôm, bà Loftin khuyên tôi một lời mà tôi hết ưu uất, lo buồn và từ đó, kẻ thù của tôi thành bạn thân của tôi.Tôi biết Lucile từ ngày chúng tôi cùng học nghề viết báo tại Đại học đường Columbia.Điều mà ông sợ nhất đã xảy ra!