Tôi nói vậy vì tôi đã được kinh nghiệm.Ông đáp: "Tôi nghĩ rằng cứ suy nghĩ hoài về vấn đề của ta, chỉ làm cho ta hoang mang và thêm lo.Bà đã mất hẳn bình tĩnh trong tâm hồn và như thế là trả giá rất đắt nỗi oán giận ấp ủ hoài trong lòng vậy.Lúc ấy người 47 tuổi.Có 40 Mỹ kim mỗi tuần mà phải lo ăn mặc, củi lửa lại lo trả vốn lời nữa.Còn kẻ nào quên mình để giúp đỡ người khác sẽ tìm thấy hạnh phúc.Bác sĩ kể chuyện một thân chủ ông có hai hàm răng rất tốt.Tại sao phải đợi tới khi thất vọng? Tại sao không tụng niệm để hoán cải năng lực của ta mỗi ngày? Tại sao cứ đợi tới chủ nhật?Nói một cách khác thì tôi đã phí 50% cái thời gian làm việc để lượm được một kết quả rất nhỏ là 7%.Ông nói: "Tôi biết thế nào cũng thoát.