Trong một cuộc họp, ai cũng muốn được tham gia, được chú ý, được cống hiến, và cách dễ nhất để cống hiến là đưa ra những nhận xét kiểu: «đúng vậy …nhưng…» một ý tưởng được đưa ra hợp lý tới 95%, nhưng mọi người lại có khuynh hướng chú ý tới 5% ít hợp lý hơn đó.Có thể họ cho rằng việc có ý kiến bất đồng là bất nhã, hoặc chứa đựng nhiều rủi ro trong một thể chế phong kiến.Điều mà tôi muốn nhấn mạnh ở đây chính là «mức độ vừa đủ»: của một bộ óc tư duy phê phán.Sự tự hào của anh ta, có được là nhờ vào các kỹ năng tập luyện của một diễn viên.… Nó khiến tôi nghĩ về một người tự chọn cách đó để tự huyễn hoặc bản thân và chọn cho mình chiếc sơ mi màu vàng.Và mỗi chúng ta bộc lộ những xác cảm đối với những quyết định đó.Mà sử dụng phương pháp này cũng gây ít tranh cãi hơn.Bộ não được thiết kế như là một “cỗ máy chấp nhận”.Nhưng trong cuộc đời thực, điều này hiếm khi xảy ra đúng như vậy.Chúng ta sẽ xem xét những ý tưởng đó sau.