Tôi có nhớ một lần về quê ăn cưới, bác ngượng ngùng trong chiếc áo bó cổ lọ.Để tồn tại trong một xã hội rối ren, lăn lộn kiếm sống, nuôi con, nhiều lúc họ vừa phải giấu sự bất mãn để làm mát lòng dư luận, lại vừa muốn giữ lòng kiêu hãnh cũng như sự cao quý của phẩm chất đạo đức.Thế bác đi du lịch, đóng cửa hàng lại, mặc kệ con cháu một thời gian.Toàn là thứ đã trông thấy nhưng chưa đụng vào bao giờ.Rốt cuộc, ta vẽ để làm gì.Hoàn toàn không ngái ngủ.Và rồi họ thả xe tôi ra.Hắn có thể đạt được trạng thái ấy một cách dễ dàng.Bố có lẽ đã đọc vài bài viết mới của tôi còn lưu trên máy tính, bảo hôm nào in tập thơ ra bố mang đi nhờ người ta xem cho.Vận động điên cuồng và đầy khao khát.
