Hiện sinh hết thì còn gì là người.Còn rất nhiều tình thương và niềm vui ở phía trước.Còn với những dòng này, với sự kiên quyết bỏ học và một sự dối trá có hệ thống.Có vẻ may mắn thay, sự phong phú khiến không phải ai cũng định kiến.Tôi lẩn trốn mãi trong bốn bức tường để không phải đổ lệ trước những sự thật phũ phàng đầy rẫy trong đời.Tôi khóc vì băn khoăn đến giờ liệu những nhà đạo đức tự phong nhờ tuổi tác có nhận ra rằng chẳng cần và chẳng thể triệt tiêu sự ích kỷ.Rồi lại mặc cảm mình luôn cũ trong công việc sáng tạo.Cái này họ cũng nhầm.Người lớn có quyền nói mình vất vả, rất vất vả hy sinh trong cái khoảng từ làm con đến làm cha mẹ cho đến khi con cái mình làm cha mẹ và sau nữa.Họ sống đầy toan tính nhưng lại bỏ rơi vận mệnh chung hết sức tự nhiên.