Người ta chẳng ngược đãi ông nhưng cũng chẳng tôn vinh ông.Nhưng viết ra thì như lặp lại một nỗi đau lờ đờ.Con người thường chỉ trở nên biết ơn sau khi họ cảm thấy hàm ơn.Thất vọng, tụt giá rồi.Bạn được thêm một người đối xử dịu dàng.Cũng chính vì thế mà khi họ thấy bạn, thường thì họ toàn thấy bạn chơi.Ta có thể giải thoát cho người đàn ông đó khỏi đau đớn và lũ con đốn mạt.Không hẳn, đó chỉ đơn thuần là một phong cách hình thành trong việc đối diện với xã hội.Sống dần hoá ra cũng không đến nỗi quá nhát gái.Cô ta không ngước lên, liếc qua, lát sau mới cầm lên.